Ngôi trường nho nhỏ xinh xinh của tôi nằm trước bờ biển xanh quanh năm rì rào sóng vỗ; tiếng sóng biển như khúc nhạc đệm, nhẹ vang giữa nhịp đời ồn ã và không gian vô tận. Tiếng sóng biển đón những bước chân của bầy chim áo trắng ríu rít đến trường hay tung tăng vào giờ tan học. Tự bao giờ, tiếng sóng biển thân thương đã đi vào lòng tôi như như trời xanh ở trên cao và cát vàng ở dưới đất. Thay vì đi trên đường Nguyễn Huệ để đến trường, tôi thường thích đạp xe ra đường Xuân Diệu, con đường nằm sát mé biển, để được vừa đi vừa ngắm cảnh biển dưới ánh sáng bình minh rực rỡ. Ở đó, tôi được nhìn thấy vùng bán đảo Hải Minh gần gũi đến nỗi như chỉ cách bờ Quy Nhơn năm sáu làn sóng biển; rồi tôi lại ngắm nhìn tượng Đức Thánh Trần mờ ảo trong sương sớm, hít thở hơi gió đặc quánh mùi muối mặn của làn gió biển phóng khoáng. Tiếng sóng và cảnh vật mênh mông của biển như thổi vào hồn tôi sự thanh lặng và khoáng đạt vô cùng. Những vòng bánh xe lăn chậm chậm của buổi sáng đến trường và những vòng xe nhanh nhanh hối hả dưới nắng trưa sau giờ tan học. Con đường quen thuộc như nối cuộc đời tôi với ngôi trường thân yêu và biển cả mênh mông mà vô cùng thân thiết. Cả những ngày hè nghỉ học, tôi vẫn thường đạp xe về con đường quen thuộc này, rồi dựng xe trên bờ cát, ngồi lặng lẽ ngắm nhìn những đợt sóng trắng tung bọt lên bờ. Bờ biển Quy Nhơn cong cong như hình cánh cung, dây cung căng ra biển rộng, mà những chiếc tàu đánh cá đang nằm nghỉ ngơi dọc bờ kia là những mũi tên sắp được cánh cung mỹ miều này bắn ra biển cả. Những mũi tên diệu kì bay đi, bay đi, rồi lại quay về mang theo những món quà của biển. Những ngày bão giông cuồng nộ, biển và trời đều một màu xám xịt, chỉ có sóng là vẫn trắng xoá một màu. Khách thường đi trên đường Xuân Diệu giờ đây đều đi vào đường Nguyễn Huệ để tránh gió lạnh. Lúc ấy, đường Xuân Diệu mới quạnh quẽ làm sao. Và cũng chính những lúc ấy, tôi thường đi học sớm, đứng trên ban công tầng ba, nhìn ra biển mà thương cho con đường đang rạp mình trong mưa, cô đơn nằm nghe sóng ào ạt tung bờ. Mưa bão đã bắt tôi phải tạm rời xa con đường yêu dấu, khác nào mưa bão làm cho thuyền phải tạm lìa biển vào bờ. Tôi thấy lòng mình trống lạnh như con thuyền úp mình trên bãi vắng. Và chính lúc này đây, tôi mới hiểu rằng: với tôi, Quy Nhơn là ngôi trường Lê Quí Đôn, là những đợt sóng trắng ào ạt vỗ bờ, là đường Xuân Diệu mộng mơ, là mênh mông biển rộng; là tất cả những gì có trong không gian hẹp chạy dài theo biển, đằm mình trong hơi gió lồng lộng của biển khơi.
Quy Nhơn, tôi yêu Quy Nhơn cả khi trời yên lẫn khi giông bão!
Lê Đức Hoàng Vân (11 chuyên Văn)
