Đó là một ngày trời mưa tầm tã. Nước mưa ngập tràn cả sân nhà tôi. Bố thì đi công tác xa, mẹ một mình quán xuyến việc nhà. Mẹ đi vắng, bảo tôi ở nhà nấu cơm. Tôi sung sướng vì được mẹ tin tưởng và giao trách nhiệm. Trong suy nghĩ cua một đứa trẻ mới học lớp bốn như tôi thì việc nấu cơm là vô cùng đơn giản nhưng ai ngờ…
Tôi ngồi bên bếp lửa, vừa đọc truyện vừa trông nồi cơm. Ở ngoài trời vẫn mưa, gió rít mạnh từng cơn. Đang say sưa với quyển truyện thì một mùi khét bốc lên, tôi giật mình và tiếng ai đó đang gọi: “Bé Hai, cơm chín chưa con?”. Tiếng ai thế nhỉ? Mẹ tôi! Mẹ về rồi à? Chết rồi, cơm sao “zầy”? Tôi hốt hoảng. Mẹ vội chạy ngay xuống bếp và nhấc nồi cơm xuống, nùi khét và khói vẫn ngun ngút. Giở nồi cơm ra, mẹ vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy nồi cơm không có nước. Mặt tôi đỏ bừng lên, nhìn nồi cơm khét, len lét không biết mẹ sẽ phạt ra sao. Nhưng không, mẹ chỉ mắng khẽ: “Sao con vô ý thế, hồi giờ mạ dặn nấu cơm là phải có nước mà, con quên rồi à?”. Lòng tôi nhẹ nhõm hẳn như cơn mưa vừa trút nước. Mẹ nhìn tôi, trong sâu thẳm đôi mắt ấy tôi cảm nhận được một người mẹ hiền từ, vị tha biết mấy. Tôi thầm cảm ơn mẹ và quyết tâm từ nay sẽ nấu cơm cho thật ngon.
Mặc dù việc nấu cơm là chuyện nhỏ nhưng để nấu được một nồi cơm ngon thì không phải ai cũng làm được. Nhờ có mẹ, có nồi cơm mà tôi đã cảm nhận được câu nói: “Học ăn, học nói, học gói, học mở”. Mẹ đã cho tôi hiểu rằng phải học tập từ những chuyện nhỏ nhặt để sống tốt hơn, để hoàn thiện mình hơn.
Đến bây giờ, tôi đã lớn khôn hơn, nhưng nồi cơm ấy với tôi mãi là nồi cơm nhớ đời!
Trần Thị Tốt – Lớp 11V (năm học 2008 – 2009)
CLBVH Lê Quý Đôn
