“Tuổi trẻ không chỉ được viết bằng những dòng code,
mà còn được khắc sâu bằng những chuyến đi – nơi trái tim tìm thấy điều giản dị mà ý nghĩa nhất.”

Khởi hành – Khi tuổi trẻ bắt đầu bằng những dòng lệnh đầu tiên

Sáng sớm ngày 19 tháng 10 năm 2025, khi ánh bình minh vừa chạm mái ngói ngôi trường THPT Chuyên Lê Quý Đôn – Bình Định, sân trường đã rộn ràng tiếng cười của những gương mặt thân quen – tập thể TiK27 – Chuyên Tin.
Không khí háo hức lan tỏa. Dưới những chiếc balo đeo lệch vai, những tấm bảng tên đính lấp lánh, là cả niềm mong chờ về một hành trình mới – một ngày được “ra ngoài” những dòng code, những con số, để trải nghiệm thế giới thật bằng cảm xúc thật.

“Chuyến đi này không có deadline, không có bug, không có vòng lặp vô hạn – chỉ có tiếng cười và những bước chân.”

Một bạn đùa vui như thế khi bước lên xe, khiến cả lớp bật cười. Nhưng câu nói tưởng chừng đơn giản ấy lại chạm đến đúng tinh thần của TiK27: Học sinh Chuyên Tin – logic, thông minh, nhưng cũng biết sống tình cảm, biết tận hưởng từng khoảnh khắc đời thường.

Tập thể TiK27 trong sắc nắng ban mai – sẵn sàng cho một hành trình đáng nhớ

Trên chuyến xe hướng về phía Nam, âm nhạc vang lên, xen giữa tiếng nói cười rộn ràng. Ai đó mở laptop chỉnh ảnh, người khác vừa cắm tai nghe vừa gõ vài dòng code dang dở – “chỉ để check thuật toán tí thôi!”. Nhưng rồi tất cả cũng tạm gác lại để cùng ngắm nhìn qua khung cửa kính: Bình Định bình yên trôi qua dưới ánh nắng vàng, những hàng cau, đồng lúa, mái ngói xưa cũ…
Giữa nhịp sống ấy, có lẽ, ai cũng cảm thấy lòng mình lặng lại một chút – để bắt đầu một ngày thật khác.

Linh Phong Thiền Tự – Hành trình đi tìm sự cân bằng giữa công nghệ và tâm hồn

Khi xe dừng lại dưới chân Linh Phong Thiền Tự (Chùa Ông Núi), bầu không khí trở nên tĩnh lặng hơn. Trước mắt là núi non trùng điệp, gió biển mơn man, và tượng Phật khổng lồ hiên ngang giữa mây trời.

Đường lên chùa dốc quanh co, mỗi bậc đá là một thử thách nho nhỏ.
Nhưng thật kỳ lạ, càng đi cao, nụ cười của mọi người càng rạng rỡ. Có bạn vừa leo vừa “debug” cách thở để đỡ mệt, có bạn đùa rằng “nếu viết code leo núi chắc phải optimize dữ lắm mới chạy nhanh vậy!”.
Những câu nói vui ấy khiến cả lớp bật cười, xua tan mệt nhọc.

Khi đứng trên đỉnh, gió thổi rì rào qua từng tán cây, ánh nắng chiếu lên những khuôn mặt rạng rỡ mồ hôi. Nhìn xuống vùng đất quê hương xanh thẳm, ai cũng thấy lòng mình nhẹ tênh.
Giữa tiếng chuông chùa ngân vang, TiK27 – những cô cậu học trò chuyên Tin vốn quen với màn hình máy tính – bỗng tìm thấy một “giao diện” khác của cuộc sống: giản dị, an nhiên, tĩnh tại.

Bài học hôm nay không nằm trong SGK, không trong dòng code nào – mà nằm trong chính hơi thở của thiên nhiên.

TiK27 dưới tượng Phật Linh Phong – nơi tuổi trẻ chạm đến sự bình yên trong chính mình.

Phú Gia – Nơi truyền thống được “lập trình” bằng bàn tay con người

Rời chùa, đoàn tiến về làng nghề nón ngựa Phú Gia – điểm dừng chân thứ hai.
Lối vào làng rợp bóng cây, những ngôi nhà nhỏ nép mình bên đường, đâu đó vọng ra tiếng khâu nón “lách tách” quen thuộc. Đối với học sinh Chuyên Tin – vốn quen với công nghệ, phần mềm và màn hình máy tính – khung cảnh ấy mang đến một cảm giác vừa lạ vừa gần gũi.

Tại đây, chúng em được gặp nghệ nhân Đỗ Văn Lan, người đã dành cả đời gắn bó với nghề làm nón ngựa. Chú kể chuyện bằng giọng nói trầm ấm, ánh mắt hiền hậu, đôi tay khéo léo thoăn thoắt từng đường kim mũi chỉ. Chúng em say mê dõi theo từng động tác, lắng nghe những lời chia sẻ giản dị mà sâu sắc:

“Làm nón cũng như lập trình – chỉ cần sai một mũi khâu là cả chiếc nón sẽ lệch; nhưng nếu kiên nhẫn, tỉ mỉ, từng mũi kim sẽ kết thành một tác phẩm đẹp.”

Cả lớp bật cười, nhưng trong lòng ai cũng gật gù – hóa ra, giữa nghề truyền thống và công nghệ hiện đại, điểm chung vẫn là sự kiên trì, chính xác và niềm đam mê. Có bạn được thử khâu nón, có bạn tranh thủ chụp ảnh, có bạn phỏng vấn nghệ nhân để làm video cho dự án truyền thông của lớp.
Một chuyến đi học, nhưng cũng là một “dự án nhóm ngoài trời” đúng nghĩa của dân Tin.

Học sinh TiK27 tập làm nón cùng nghệ nhân – công nghệ và truyền thống cùng hòa nhịp

Người học Tin và bài học không có trong lập trình

Học sinh Chuyên Tin vốn quen với ngôn ngữ C++, Python, Java… với những đêm dài gõ code, fix bug, chạy chương trình.

Nhưng hôm nay, chúng em học một “ngôn ngữ” khác – ngôn ngữ của cảm xúc. Nếu mỗi dòng code giúp chúng em hiểu về logic, thì mỗi câu chuyện của nghệ nhân giúp chúng em hiểu về cuộc sống. Nếu thuật toán dạy chúng em cách tối ưu hóa, thì hành trình này dạy chúng em cách cân bằng giữa trí tuệ và trái tim.

Trong ánh nắng chiều, những gương mặt rạng rỡ, những tiếng cười vang lên giữa làng nghề, chúng em chợt nhận ra: Công nghệ có thể kết nối hàng triệu con người, nhưng chỉ có trải nghiệm và lòng nhân ái mới khiến con người thực sự gần nhau hơn.

Bài học của hôm nay không nằm trong chương trình học, mà trong chính hành trình chúng em đi qua. Một ngày không viết code, nhưng mỗi khoảnh khắc lại trở thành “dòng lệnh cảm xúc” mà TiK27 sẽ mãi nhớ.

TiK27 – những lập trình viên tương lai, nhưng cũng là những tâm hồn biết yêu thương và sẻ chia.

Kết thúc hành trình – Khởi đầu của những ký ức không thể xoá

Chiều muộn, khi ánh nắng cuối ngày phủ lên khung cửa xe, ai cũng mang theo một chút mệt nhưng đầy mãn nguyện. Tiếng hát, tiếng cười, những trò đùa không dứt – nhưng trong lòng mỗi người, một khoảng bình yên len lỏi. Có bạn khẽ nói: “Nếu hôm nay là một chương trình, thì chắc chắn nó đã chạy thành công không lỗi.” Câu nói khiến cả xe lại rộn lên tiếng cười – giản dị mà ấm áp.

Chuyến đi chỉ kéo dài một ngày, nhưng dấu ấn để lại thì lâu dài hơn thế.
Đó là tình bạn, là tinh thần đoàn kết, là sự biết ơn thầy cô, và cả niềm tự hào khi được là một phần của TiK27 – lớp Chuyên Tin đầy sáng tạo, năng động và gắn bó.

Tập thể TiK27 bên nhau – nụ cười kết thúc một hành trình, mở đầu cho ký ức thanh xuân

Tác giả: Tập thể lớp TiK27

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *