“Lịch sử không chỉ nằm trong trang sách, mà còn ở nơi ta đặt chân, nơi gió thì thầm qua những di tích xưa.”

Có những ngày, lịch sử không còn là những dòng chữ trong vở, mà trở thành hơi thở của đất trời, là tiếng gọi của thời gian vọng về qua từng di tích cũ, của những trải nghiệm vẫy gọi .
Sáng hôm ấy, khi tia nắng đầu tiên rót qua sân trường, tập thể Sử K27 khẽ gọi nhau, balo đeo sau vai, ánh mắt rạng rỡ. Không ai nói ra, nhưng tất cả đều hiểu chúng em sắp bước vào một “lớp học đặc biệt”, nơi không có bảng đen, không có phấn trắng, chỉ có bầu trời cao rộng và sự háo hức tìm em đang sống dậy trong từng bước chân.

Chuyến đi mang tên “Lớp học không tường” như một lời mời bước ra khỏi giới hạn, để chúng em, những học sinh chuyên Sử, được chạm tay vào những dấu tích của thời gian, di sản văn hóa quê hương không chỉ bằng các giác quan mà còn còn bằng cả trái tim. Giữa không gian Linh Phong Thiền Tự (hay còn được gọi là “Chùa Ông Núi”) hùng vĩ và làng nghề nón ngựa Phú Gia cổ xưa bình yên, từng câu chuyện xưa bỗng trở nên gần gũi đến lạ, khiến mỗi chúng em như được sống trong chính trang sử mà mình từng đọc.

Lớp rất háo hức trước chuyến đi đầu tiên

  1. Buổi sáng rộn ràng khởi hành.

Bình minh vừa chạm ngõ, sân trường đã rộn ràng tiếng cười. Tập thể SUK27 hối hả chuẩn bị cho chuyến đi mà ai cũng mong chờ. Không còn là tiết học trong lớp, hôm nay chúng em học ngoài trời, học từ đất, từ gió, từ di tích và con người.Những tiếng nói ríu rít, những ánh mắt lấp lánh, những chiếc balo nặng đầy háo hức, tất cả hòa thành khúc nhạc mở đầu cho hành trình thanh xuân. Không ai bảo ai, nhưng trong lòng mỗi người đều có chung một niềm tin: sẽ có một bài học đặc biệt chờ đợi ở cuối con đường.

Chúng em – Sử K27 – ngồi kín trong chiếc xe du lịch. Không khí trong xe đầy ắp tiếng nhạc trẻ, xen lẫn tiếng kể chuyện rộn ràng.Đám chúng em vừa hát vừa tám chuyện trên trời dưới biển. Đứa ngủ gật, đứa ngắm cảnh, đứa thì hát hò : “Đi đi em, còn do dự trời em mất!” của Đen Vâu khiến ai cũng thêm chút niềm tin vào ngày mới và cả niềm tin mình sẽ không say xe. Anh hướng dẫn viên du lịch kể cho các bạn nghe về những kiến thức thú vị về ngôi chùa Linh Phong sắp được tham quan.Có bạn nghịch ngợm ghé đầu ra cửa kính hít lấy luồng gió mát lành của buổi sớm. Con đường từ trung tâm thành phố Quy Nhơn dẫn về phía đến chừa thật đẹp cùng với thời tiết vô cũng ủng hộ đã giúp chuyến đi khỏi hành một cách thoải mái vui tươi.

 2. Chùa Ông Núi – nơi lịch sử ngân vang trong gió

Điểm dừng chân đầu tiên là chùa Ông Núi (còn gọi là Linh Phong Sơn) – ngôi cổ tự nổi tiếng nằm trên sườn núi với thế  ”tựa sơn – vọng hải” rất đặc biệt , thuộc huyện Phù Cát, Bình Định. Chùa gắn với tên tuổi của Thiền sư Lê Ban, người dân quen gọi là Ông Núi, vị tu sĩ ẩn dật, sống giữa thiên nhiên, gieo nhân lành, chữa bệnh và dạy người làm điều thiện. Chùa có tượng Phật Thích Ca Mâu Ni được mệnh danh là tượng Thích Ca Mâu Ni ngồi lớn thứ 2 tại Đông Nam 2. Hơn ba trăm năm trôi qua, hơi thở của người xưa vẫn dường như còn phảng phất đâu đó giữa rừng cây, gió núi và tiếng chuông ngân.

 Bức ảnh đánh dấu điểm đến đầu tiên của lớp

Để đến được chùa, chúng em phải leo hơn 600 bậc đá, con đường dài gần 3km quanh co, dựng đứng. Lúc đầu, ai nấy đều hồ hởi, vừa đi vừa nói cười. Nhưng chỉ một lát sau, tiếng nói chuyện thưa dần, thay bằng hơi thở gấp, tiếng bước chân nặng nề trên bậc đá .Có bạn vừa leo vừa than, chân thì đậu giữa bậc thang không biết nên lên hay nên xuống, nhưng rồi ai cũng vượt qua trong tiếng cười rôm rả. Còn những cao thủ leo núi chinh phục hết sáu trăm mấy bậc thì háo hức như vừa thắng giải marathon. Gần đến đỉnh, phần thưởng bất ngờ xuất hiện: kem mát lạnh và tiếng cười giòn tan, combo cứu rỗi linh hồn sau chuỗi leo bậc đầy kịch tính. Mồ hôi rịn ướt áo, chân bắt đầu run, nhưng không ai dừng lại. Cứ mỗi bậc vượt qua là một chút tự hào len vào lòngRồi cuối cùng, đỉnh núi mở ra trước mắt, tượng Phật cao sừng sững giữa trời mây, ánh nắng chiếu lên gương mặt hiền từ, uy nghi mà gần gũi. Mọi mệt mỏi như tan biến. Chúng em đứng lặng, gió lùa qua mái tóc, nghe tiếng chuông ngân vang trong không gian yên ả. 

Cảnh vật từ trên nhìn xuống thật hút hồn

Cảnh  vật hùng vĩ đến ngỡ ngàng: phía xa là biển xanh biếc, những mái nhà nhỏ nằm nép bên triền núi, mây lững lờ trôi như dải lụa trắng vắt ngang trời.Ai cũng tranh thủ chụp hình, tạo dáng, quay video, kiểu gì cũng phải sống ảo chút cho xứng công leo núi.Từ giây phút ấy, chúng em hiểu rằng: mọi nỗ lực đều xứng đáng khi ta được đứng giữa đất trời quê hương, được nhìn thấy non nước của quê  hương với  lòng tự hào.

3. Làng nghề nón ngựa Phú Gia – nơi gìn giữ hồn Việt

Rời chùa Ông Núi, chúng em đến làng nghề nón ngựa Phú Gia, một trong những điểm đến khiến cả lớp hào hứng nhất. Con đường dẫn vào làng quanh co, xen giữa những ngôi nhà ngói cũ và hàng cau cao vút. Ở đó, tiếng khâu nón, tiếng nói cười của các cô, các chú vang lên thân thương. em được gặp một cô nghệ nhân, đôi tay run run nhưng khéo léo từng đường kim, mũi chỉ. Cô bảo:

“Làm nón ngựa không chỉ để đội cho mát đầu đâu con, mà còn là giữ lấy cái duyên, cái nết của người Bình Định đó.”

Được ngắm từng mũi chỉ, đường kim và lắng nghe về lịch sử của chiếc nón

Những chiếc nón ngựa sáng bóng, cứng cáp và thanh thoát, khác hẳn với nón lá thường. Cô chú kể rằng, mỗi chiếc nón phải qua hàng chục công đoạn tỉ mỉ, từ chọn lá, vót nan, khâu nón đến đánh bóng. Mỗi đường kim như gửi gắm tình yêu quê hương, sự tự hào về nghề truyền thống. Nghe vậy, chúng em càng trân trọng hơn công sức của người thợ,những người đang âm thầm giữ gìn di sản văn hóa dân tộc giữa nhịp sống hiện đại.

Tham quan cơ sở sản xuất nón ngựa,  SuK27 được chào đón nhiệt tình, sờ vào chiếc nón lâu đời và nghe giảng giải về cách làm ra những chiếc nón tinh xảo

4. Chuyến đi nào rồi cũng kết thúc, nhưng …..

Khi xe lăn bánh trở về, gió chiều lùa qua khung cửa, mang theo hương cỏ, hương biển và cả dư âm của một ngày trọn vẹn. Trong khoảnh khắc ấy, lòng mỗi thành viên lớp 10 Sử dâng lên một niềm tiếc nuối: tiếc vì chuyến đi quá ngắn, vì chuyến đi này rồi sẽ chỉ còn trong ký ức. Nhưng chính trong khoảnh khắc chia tay ấy, chúng em nhận ra “mỗi bước chân hômnay đều mang một dấu ấn lịch sử, và mỗi người học Sử đều đang viết nên câu chuyện của riêng mình”.

Chuyến đi không chỉ giúp SUK27 hiểu hơn về lịch sử, văn hóa quê hương, mà còn khiến chúng em thêm tự hào, thêm yêu mảnh đất nơi mình sinh ra. Đó cũng là bài học về sự trân trọng, trân trọng công sức gìn giữ di sản, trân trọng những giá trị xưa cũ, và cả những khoảnh khắc giản dị của tuổi học trò.

Cuối cùng tụi em xin gửi lời cảm ơn thật to đến thầy cô đã lên kế hoạch và tổ chức chuyến đi siêu vui, siêu đáng nhớ này ,vừa được học, vừa được chơi hết mình. Cảm ơn các cô bác nghệ nhân đã kiên nhẫn chỉ tụi em từng bước làm nón, dù tụi em vụng về mà vẫn được khen “có năng khiếu”! Cảm ơn hai anh hướng dẫn viên cực kỳ vui tính, nói chuyện duyên hơn MC, làm tụi em cười suốt chặng đường. Và đặc biệt là bác tài tay lái vàng, chở tụi em đi về an toàn, êm ru. Và cảm ơn chính chúng em, những cô cậu học trò đã cùng nhau đi, cùng nhau trải nghiệm, cùng nhau giữ lại những mảnh thanh xuân tươi đẹp.

Mai này, khi thời gian trôi qua, có lẽ mỗi người sẽ đi về một hướng khác nhau. Nhưng ký ức về chuyến đi này – về chùa Ông Núi, về làng nón ngựa, về nụ cười của bạn bè sẽ mãi là một phần không thể thiếu trong thanh xuân của SuK27. Bởi đôi khi, tuổi trẻ đâu cần gì nhiều mà chỉ cần có nhau, có những chuyến đi, và có những ký ức để nhớ mãi…Và nếu có ai hỏi có muốn đi lại không, chắc chắn cả lớp sẽ đồng thanh:

“Đi chứ! Nhưng lần sau nhớ cho leo ít bậc hơn nha thầy cô ơi!”

Tác giả: Tập thể lớp 10 chuyên Lịch sử

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *